Tác giả Trương Hữu Ngư kể lại bà viết Cậu bé Sài Gòn: “từ năm 2005 đến 2008, mất bốn năm mới hoàn thành. Xã hội bấy giờ không có thiện cảm với người nhập cư mới, thế hiện thái độ căng thẳng và kì thị”.
Nhưng đã hơn chục năm trôi qua. Những ai đã biết Đài Loan hôm nay và những nỗ lực của chính quyền, của người dân bản địa trong công cuộc giúp tân di dân từ các nước hòa nhập, sẽ càng kinh ngạc trước tinh thần nhân bản, sự sẻ chia và tính dự báo mà “Cậu bé Sài Gòn” đã mang tới cho bạn đọc.
Thật trùng hợp khi “Cậu bé Sài Gòn” đến với bạn đọc Việt Nam trong những ngày một con virus bé nhỏ đang làm thay đổi cả thế giới, cả về cuộc sống và những cách nhìn về cuộc sống ấy. Những ước mơ của tuổi thơ ngây lại phản ánh được đời sống thuần chất mà thế giới người lớn đã đánh mất, như khi “Bộ chỉ huy người Trái Đất” của Thiếu Khoan và các bạn cùng bàn bạc chủ đề “quan trọng” đầu tiên là làm thế nào để người Trái Đất có thể chung sống hòa bình với nhau”: “Em ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi nêu ý kiến: “Người ngoài hành tinh chọc thủng tầng ozon, gieo rắc một loại bột kiểm soát, khống chế người Trái Đất, con người đều phải bị người ngoài hành tinh cai trị, nên đành phải chung sống hòa bình với nhau thôi”.